0 com
Hàn Du
Một tinh linh bé nhỏ được tạo ra ở một khoảng không bị lãng quên của vũ trụ huyền bí. Xung quanh nó chỉ có những mảnh đá vô tri, nó đã sống ở đấy hàng kỷ năm, chưa từng muốn rời khỏi đó hay có ý nghĩ rằng mình đang đơn độc cho đến một ngày kia, có một giọng nói từ trên cao truyền xuống:
"Ta thấy ngươi ở đây một mình thật cô độc..."
"Cô độc...?", nó lập lại vì không hiểu và vì muốn hiểu rõ nghĩa của từ đó.
"... ta sẽ cho ngươi một đặc ân!", giọng nói đó lại tiếp tục vang lên.
Ánh sáng.
Những ánh sáng lập loè hiện ra xung quanh nó. Ngỡ ngàng, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy ánh sáng, lấp lánh và kỳ diệu... Từ trong những ánh sáng đó, nó nhận ra rằng có gì đó đang thay đổi. Rất nhiều hình ảnh! Những con người đang vui đùa với nhau, hình ảnh của rất rất nhiều người.
"Ngươi đã không còn cô đơn nữa…", giọng nói đó khẽ cất lên lần nữa rồi hoàn toàn biến mất.
Nó cũng chẳng chú ý đến, nó mải mê ngắm nhìn những cái mới lạ ở xung quanh nó. Xinh đẹp, hào nhoáng.
Nhìn thấy ai cũng tươi cười, nó bất giác cười lại, nó trò chuyện với họ, nó cũng nghe thấy tiếng của người ta nói cười, nó vui.
.
.
Nhưng rồi, nó cũng đã nhận ra rằng những cái nói cười đó vốn không dành cho nó.
Hụt hẳng, cố gắng thử lại, hết lần này đến lần khác. Đó chỉ là những tấm gương! Những ảo ảnh, vốn không phải là hiện thực.
Đến giờ mới nhận ra hay cho đến bây giờ nó mới thừa nhận?
Giờ đây, chính nó lại đâm ra sợ những hình ảnh ở trước mặt nó. Dù những người trong đó có cười hay có khóc thì nó vẫn chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào, họ vốn không vì nó…
Bịt kín hai tai lại để không phải nghe những âm thanh đó nữa. Nó run rẩy, khiếp đảm thu mình lại, những tiếng cười có, khóc có vẫn cứ vang lên bên tai nó, bao quanh nó…
ĐÂY CHÍNH LÀ CÔ ĐƠN SAO?
“Làm ơn…”, giọng nó lẫn trong những âm thanh hỗn độn “… hãy cho tôi được cô độc…”
Tiếng của nó vang lên trong vô vọng:
“Hãy trả cô độc lại cho tôi…”
►Người đăng:
:Hàn Du
:
vào lúc
01:14
VÒNG XOAY
Hàn Du
Tại một khúc cua trên đèo cao thường được những tên đua xe chọn làm nơi thử tài, vào lúc nửa đêm.
Tay phóng viên trẻ đã giả dạng làm kẻ lang thang để theo dõi hoạt động của mấy tay đua trái phép này suốt một thời gian. Đêm nay, có một trận cược lớn, hắn dự định sau khi chụp xong mấy tấm ảnh làm bằng chứng thì sẽ rút về trong im lặng. Bỗng nhiên, hắn dời sự chú ý với bọn đua xe ở đằng xa qua một cô gái chừng 18, 19 tuổi đang ngồi ở băng ghế lẫn trong bóng tối ở gần đó. Hắn tò mò tiến về phía cô gái đó, một cô gái xinh đẹp với gương mặt nhợt nhạt, không trang điểm, mặc chiếc váy dài quá gối, nhường như cô ta không cùng bọn với nhóm đua xe kia, với ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định, mặt không biểu thị một chút cảm xúc nào…
- Bạn trai của cô đang ở đó à? - Hắn lên tiếng hỏi.
Cô gái khẽ đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lại tiếp tục nhìn nơi đám đông đang tụ tập trước cuộc đua.
Đêm nay, có một cuộc cá cược...
Anh - một cậu con trai nhà giàu, cực giàu, học hành không ra sao, thường xuyên bỏ học. Đã được nghe kể khá nhiều điều không hay về anh. Cúp học, quậy phá, đánh nhau, đua xe, v.v... Cũng chẳng biết còn chuyện gì xấu mà anh chưa từng dính tới.
Thế nên, có phải là một bất hạnh khi bị xếp ngồi cùng anh? Phải kèm anh học hay không?
Cả hai, em và anh, mãi đến khi đó chưa từng nhìn nhau lấy một lần.
Mắt của em luôn hướng về phía trước, còn anh, lúc nào cũng chống tay nhìn ra cửa sổ, chưa một lần chúng ta chạm mặt nhau...
Nhưng tại sao chúng ta lại quen nhau? Tại sao lại là em?
Trong căn nhà trơ trọi, hẻo lánh phía cuối con đường, nơi vốn chỉ có mình em ở đó, giờ lại có thêm tiếng nói, tiếng cười ấm áp của một người...
- Tại sao lại đến nhà tôi?
- Không phải bạn được giao nhiệm vụ kèm tôi học sao?
- Nếu là việc học, vậy chỉ cần ở trường được rồi.
- Bạn luôn vào lớp trước 5 phút, rồi về ngay sau khi trống đánh. Nếu không tự đến đây, bạn chịu kèm tôi học sao?
"Biện minh! Thích thì cứ việc, bàn đó, bài đó, muốn làm gì cứ làm đi. Đến khi chán rồi, thì hãy tự đi đi...." - tôi thầm nhủ.
- Này - Tiếng của Thiên - anh bạn nhà giàu gọi.
- Có việc gì? - Mai không buồn nhìn lên, hỏi trống không.
Thiên duỗi thẳng chân, nằm dài ra trên chiếc bàn ngồi đất.
- Cô bạn lạnh lùng thật đấy, thường thì mấy cô khác đâu để tôi phải trơ trọi thế này chứ.
Quắt mắt nhìn qua với vẻ khó chịu, Mai nói nhát gừng:
- Thế thì đi qua nhà của mấy cô khác đi, ở đây làm gì.
- Tôi đến đây bao nhiêu ngày rồi nhỉ? 2, 3 hay 5 ngày? Thế mà đến một ly nước cũng không có, cô bạn tiếp khách tệ quá đó.
- Tôi không có mời anh lại, tự anh đến đây mà.
- Vậy ra do tôi chai mặt à?
"Bực bội, nói nhiều, nói nhiều thật đó, sao vấn đề gì cũng có thể nói được vậy? Muốn nói gì thì cứ nói đi, nói xong thì về giùm..."
- 6 giờ rồi, về! - Thiên vừa nói vừa đứng dậy. Gần cả tuần nay, luôn như thế, đến vào lúc 3 giờ và về lúc 6 giờ. Không ai mời, chẳng ai tiễn, cậu cũng không màng đến thái độ ngán ngẫm không hiếu khách của chủ nhà.
Nói là đến cùng học, nhưng có khi nào Mai nhìn sang Thiên đâu và dám chắc sẽ không bao giờ mở miệng nói nếu như Thiên không chai lỳ nói hoài không ngưng.
Cánh cửa được đóng lại, căn nhà trở nên im ắng đến đáng sợ, tiếng quạt xoay từng vòng cũng có thể nghe rõ. Mai vẫn ngồi yên một chỗ, không làm gì cả, trông cô chẳng khác chi một vật được trưng bày trong nhà, dù rằng ngôi nhà vốn cũng chẳng có gì cả.
- Cô thích cái gì? Sở thích ấy. Ăn uống? chỗ vui chơi... - Thiên nhìn Mai chăm chú hỏi.
Mai dừng bút, thôi không viết nữa, quay sang nhìn Thiên với thái độ gắt gỏng:
- Tại sao anh không thôi nói nhiều và bắt đầu làm bài đi. Suốt cả tuần nay, tôi chưa thấy anh viết một chữ nào. Đừng hỏi mấy cái vô bổ ấy nữa...
- Cái đó quan trọng mà, quan trọng hơn mấy chữ nghĩa chán ngắt này nhiều.
Thiên vừa nói, vừa xách cuốn tập lên bằng 2 ngón tay, giật giật mấy phát và buông thỏng cho nó rơi xuống đất.
Ánh mắt của Thiên dừng lại trước mặt của Mai, nhìn thẳng vào mắt cô. Mai bất ngờ và lúng túng vùng thoát khỏi cái nhìn của Thiên, cố gắng nhìn vào quyển tập trước mặt.
- Đã vậy, thì đừng đến đây làm phiền tôi nữa.
- Tôi vẫn đến. Vì tôi thích và tôi có quyền đó. Tôi thích Mai.
Giật mình.
Mai nói với cái giọng hơi run run.
- Đừng có đùa nữa, tôi không muốn biến thành trò đùa của anh...
- KHÔNG CÓ. - Tiếng của Thiên la lên, làm Mai giật nẩy mình. - Tôi thích Mai, điều đó là sự thật.
Từng chữ được Thiên nhấn mạnh, mắt của Thiên vẫn nhìn thẳng vào Mai,làm cô lúng túng.
Một lần nữa, Mai lại né ánh mắt của Thiên.
- Đủ rồi, về đi!
Nhanh như cắt, Thiên chồm người tới trước và hôn vào môi của Mai.
Hai mắt hoa lên, trong thoáng chốc, cô không thể suy nghĩ được gì cả.
Chát
Một cái tát như trời giáng, môi của Thiên bị chảy máu.
Mai run cả người lên vì tức giận.
Thiên khẽ nhìn cô lần nữa, rồi đứng dậy ra về.
- Tạm biệt.
Ngày hôm sau, Thiên vẫn đến trường, không buồn nói chuyện với Mai nữa, cũng không đến nhà của Mai. Ngày hôm sau và hôm sau nữa, vẫn không ai nói một lời.
Cạch
Cánh cửa được mở ra, căn nhà vẫn như thế, không có gì khác lạ. vẫn im ắng đến ghê người, vẫn những món đồ vô tri giác đối mặt với cô. Tiếng gió thổi qua, làm những chiếc lá rơi trước nhà phát ra tiếng sào sạt, chỉ một tiếng động nhỏ đó cũng làm Mai giật mình, cô quay lại tìm kiếm, không có gì cả. Xung quanh, chỉ có mỗi mình cô…
Mắt cay xè, những giọt nước mắt bắt đầu rơi ra, cô gục mặt xuống hai chân, khóc nấc lên từng tiếng.
Một vòng tay choàng qua, ôm cô vào lòng, qua làn nước giàn giụa, mặt của Thiên hiện rõ ra.
Một nụ hôn.
Lần này, chính Mai là người chủ động.
Nhiều lúc nghĩ lại, chính em cũng không ngờ mình lại làm thế. Nhưng có một điều chắc chắn là em đã thích anh. Lý do tại sao nhỉ? Vì anh ồn ào? Anh phiền phức? Hay là vì anh là người duy nhất nói với em những lời chân thật? Là người đầu tiên khiến em muốn mở rộng trái tim của mình?
Và em chợt nhận ra một điều, em đã chú ý đến anh từ rất lâu rồi. Người đã chọn cách sống hoàn toàn khác với em...
Nhiều lúc nghĩ lại, chính em cũng không ngờ mình lại làm thế. Nhưng có một điều chắc chắn là em đã thích anh. Lý do tại sao nhỉ? Vì anh ồn ào? Anh phiền phức? Hay là vì anh là người duy nhất nói với em những lời chân thật? Là người đầu tiên khiến em muốn mở rộng trái tim của mình?
Và em chợt nhận ra một điều, em đã chú ý đến anh từ rất lâu rồi. Người đã chọn cách sống hoàn toàn khác với em...
- Anh mau làm bài đi. –Tiếng Mai gắt gỏng- Nếu lần này, anh lại không làm bài được thì em sẽ bị cằn nhằn đó.
Thiên vẫn không buồn làm bài, cứ ngồi ngắm Mai một cách thích thú.
- Không. Nhìn em còn lý thú hơn là nhìn mấy con chữ đó.
Mai khẽ nhíu mày.
- Yên tâm đi. Lần này, anh được 8 điểm là xong chứ gì.
- Không thèm học mà có 8 điểm à.
- Ừa, anh không thích học. Học tốt thì sao? Cũng chẳng được gì, cũng chỉ mang danh nhờ tiền của cha mà được loại tốt.
Thiên mỉm cười tít mắt, Mai nhìn Thiên chẳng biết nói gì, nụ cười của Thiên có gì đó chua chát khiến cô nhói lòng.
- Vậy còn em? Một bài toán lại làm đến lần 2, lần 3 để được gì?
- Nếu không làm vậy, em cũng chẳng biết làm cách nào để thời gian trôi qua.
- Thì đi chơi với anh nè, đi ăn chung, đi dạo. Nếu em đồng ý, thì anh đảm bảo cũng sẽ học đàng hoàng, lúc nào cũng được 8 điểm, ok?
Mai nhìn Thiên, thở dài một cái.
Boong…
Tiếng chuông vang lên, Thiên chấp hai tay lại trước bài vị của mẹ Mai, vái 3 cái. Bây giờ thì cậu đã quá quen với ngôi nhà này rồi.
Lúc xoay người lại, tình cờ chân của Thiên chạm phải một cái hộp để dưới bàn thờ, tò mò, Thiên đã kéo nó ra và xem. Ngay khi đó, Mai từ trong bếp ra, cô quát lên:
- Đừng mở nó ra!
Thiên giật mình, cái nấp tung ra, tiền từ trong cái hộp đó rơi ra. Nhiều, rất nhiều tiền.
Đôi mày của Mai nhíu lại, môi bặm lại, cô ngồi xuống lụm những tờ tiền rơi ra ngoài bỏ lại vào hộp, đôi mắt bắt đầu ướt lên.
- Anh… anh xin lỗi.
- Mặc nó đi. – Lấy tay quẹt giọt nước mắt, Mai nói- cũng chẳng có gì đâu.
.
.
.
- Từ nhỏ, em chưa từng được biết mặt cha, mẹ cũng không hề nhắc đến. Có mấy lần, em đã hỏi mẹ nhưng mẹ đã không trả lời, mẹ đã van xin…
“Mẹ xin con, mẹ xin con, đừng hỏi, con đừng hỏi…”
… rất nhiều đêm, giật mình tỉnh giấc, mẹ ngồi khóc thút thít, uất nghẹn, cố nén nước mắt. Một lần nọ, mẹ bị bệnh rất nặng… Trong nhà đã không còn tiền nữa, em đã phát hiện ra chiếc hộp đó. Trong đó, có rất nhiều tiền, với số tiền đó, mẹ có thể chữa khỏi bệnh, cũng không vất vả nữa.
Em đã lấy số tiền trong hộp đó.
Những ký ức lúc đó bắt đầu hiện về…
Chát
“Tại sao? Tại sao con lại lấy số tiền đó?” – tiếng của bà mẹ vang lên, tức giận.
Mai lồm còm dưới đất, tay ôm mặt, nước mắt rưng rưng.
“Con xin lỗi, con xin lỗi mẹ... nhưng nếu không có tiền, mẹ sẽ không thể chữa khỏi được.”
“Vậy con để mẹ chết đi…” - bà thét lên rồi đưa hay tay lên ôm mặt, bắt đầu khóc.
“Mẹ… mẹ…” –Mai bò đến chỗ của mẹ, kêu lên từng tiếng – “Con xin lỗi, con xin lỗi… con không muốn mẹ chết…”
Bà mẹ vẫn nấc lên từng hồi, Mai thật sự chẳng hiểu gì cả.
“Đừng bỏ con. Con xin lỗi… con hứa, con hứa sẽ không làm trái ý mẹ nữa…”
“Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi. Con không có lỗi… là lỗi của mẹ…”
“Xin mẹ đừng chết, đừng bỏ con lại…”
- Cuối cùng, mẹ đã quyết định sử dụng số tiền trong hộp đó. Đến lúc khỏi bệnh, thì lại kiếm đủ số tiền và bỏ lại trong đó, không thiếu một đồng. - Giọng Mai nghe một cách xa xăm.
- Số tiền đó không lẽ là của… -Thiên lầm bầm.
- Có thể. – Mai nói, như xác định, như chắc chắn – Có thể đó là số tiền do cha đã để cho mẹ. Em không có cha. Đến lúc mẹ mất, mẹ cũng không nói cha em là ai. Mẹ đã miệt mài làm việc kiếm đủ tiền cho em đến lúc học xong cấp 3.
- Vậy sau khi học xong cấp 3, em sẽ làm gì?
- Em vẫn chưa quyết định được. Có thể sẽ vừa học vừa làm hoặc sẽ đi làm...
Thiên khẽ hôn nhẹ vào trán của Mai.
- Không sao đâu. Anh sẽ luôn ở bên em. Dù em có quyết định thế nào, anh cũng sẽ ở bên em.
Em đã mỉm cười, hạnh phúc, thầm nói: "cám ơn".
Cho đến bây giờ, những lời anh đã nói - em mãi nhớ, những lời anh đã hứa - em luôn tin tưởng.
Rồi lại tự oán trách, tại sao lại yêu em? Lại là em...
Em đã mỉm cười, hạnh phúc, thầm nói: "cám ơn".
Cho đến bây giờ, những lời anh đã nói - em mãi nhớ, những lời anh đã hứa - em luôn tin tưởng.
Rồi lại tự oán trách, tại sao lại yêu em? Lại là em...
Ở nhà Thiên, cậu đang ngồi đọc cuốn tạp chí, vừa ngân theo điệu nào đó.
- Con đang có việc gì mà vui thế. – Mẹ của Thiên lên tiếng hỏi.
- Dạ, không có gì.
- Cuối tuần này, con nhớ ở nhà đấy.
- Chủ nhật có việc gì ạ?
- Sinh nhật của ba đấy. – Mẹ tủm tỉm cười- Con chẳng chịu nhớ gì cả. Năm nay, chỉ tổ chức trong nhà thôi, sẽ không mời ai cả. Dạo này, thành tích học tập của con cũng tốt nên ba có vẻ vui.
- Dạ. – Lại tới lượt Thiên cười thích thú.
- Con đã có bạn gái rồi phải không?
Thiên cười hì hì.
- Đến hôm ấy, hãy dẫn cô ấy về nhà luôn thể.
Thiên gật đầu, tít mắt cười tự hào.
– Mẹ sẽ thích cô ấy thôi, cô ấy vừa xinh vừa hiền nữa.
– Mẹ sẽ thích cô ấy thôi, cô ấy vừa xinh vừa hiền nữa.
- Đến nhà anh? – Mai lập lại với vẻ bâng khuâng.
- Ừ, sinh nhật của ba. Mẹ bảo em đến luôn, mẹ anh hiền lắm, còn ba thì rất ít nói nhưng sẽ không có ý kiến gì đâu, yên tâm đi.
- Em không biết nữa. – Mai vẫn lo ngại.
Vòng tay của Thiên lại siết vào chật hơn, cậu lập lại nhiều lần:
- Yên tâm đi, yên tâm đi…
.
.
.
“Ước gì… em chưa từng quen anh...”
“Ước gì… em chưa từng quen anh!”
Nhìn cô gái trước mặt, ngồi nép trong góc tường, buông xuôi tất cả, Thiên quặn đau. Trong mắt của cô lúc này, không có gì cả, tất cả chỉ là hư ảo, là giả dối.
- Đó là điều em mong muốn ư?
Mai không đáp lời, vài lọn tóc rơi trước mặt, cũng không buồn vén nó lên.
- Đó là sự thật? Mai…
Thiên gọi và tiến đến gần hơn, khẽ chạm vào tay của Mai, Mai nhích người né cái chạm đó. Thiên dừng lại, ngần ngừ rút tay về.
- Có lẽ em đúng. Nếu chúng ta không gặp nhau, nếu anh không quen em thì có lẽ em đã không tuyệt vọng đến mức này. Nếu thời gian có thể quay lại, anh sẽ…
Mai vẫn không có ý đáp lại lời của Thiên. Thiên vẫn tiếp tục nói:
- Hãy quay lại đi. Trở lại giống như lúc trước, anh vẫn là một tên cá biệt còn em, vẫn sống yên ổn trong thế giới riêng của mình. Chúng ta chưa từng quen biết, chưa từng có việc gì xảy ra, chưa từng… có việc gì xảy ra.
Giọng của Thiên như nghẹn lại.
Thiên đột ngột đứng vụt dậy, đi thẳng ra ngoài, không một lần quay mặt lại.
- Kết… đã kết thúc rồi…
Tiếng của Mai lẫn trong bóng tối.
- Thiên à. – Ba của Thiên lên tiếng gọi, và đặt một tay lên vai của Thiên.
Hất mạnh tay của ông ra, Thiên không thèm nhìn ông lấy một cái, gắt gỏng nói:
- Ba đừng đụng vào con.
- Ba… xin lỗi.
Quay lại nhìn ông, người cha của mình, một người đàn ông mang gương mặt phúc hậu, cậu cười khinh bỉ.
- Xin lỗi? xin lỗi? Ba có lỗi gì cơ chứ? Sao lại xin lỗi con? Người mà ba có lỗi không phải là con, mà là những con người đáng thương đã bị ba làm hại kìa.
Tiếng quát của Thiên vang lên, đầy bất mãn, mẹ của Thiên đứng gần đó cũng im lặng không nói một lời.
- Ha ha… - Thiên cười ngặt nghẽo, cay đắng, giọt nước mắt như chực rơi ra.
Ai cũng im lặng.
- Con thấy xấu hổ, nhục lắm. Đó giờ, con cứ thầm trách họ, thầm trách cứ họ mà không biết rằng, không hề biết rằng… người kinh tởm nhất chính là ba.
Bước nhanh đến chỗ chiếc xe đã đậu sẵn giữa sân, Thiên lao đi như điên.
“Cả hai không được quen với nhau…”
Câu nói của người ba đáng kính nhất vào hôm sinh nhật của ông cứ ám ảnh Thiên mãi. Ông ấy đã nói không được nhưng lại không thể nói ra lý do của mình.
- Tại sao? – Thiên bất mãn hỏi lại – Tại sao lại ngăn cấm con chứ?
Mai không nói gì cả, lặng im, nhưng vẻ mặt bị tổn thương đó không lẫn vào đâu được. Thiên dần mất bình tĩnh, bắt đầu lớn tiếng hơn.
- Tại sao ba lại ngăn cản chúng con, ba hãy nói ra lý do đi.
- Hai đứa không thể quen với nhau được. – Ông vẫn cứ lập lại câu đó một cách khổ tâm.
- Xin lỗi, bác ngăn cản chúng con có phải vì hoàn cảnh của cháu không? – Mai cố giữ bình tĩnh hỏi lại.
- Không phải.
- Cháu không những mồ côi, nhà nghèo và cả ba cũng không có…
- Ai nói con không có ba chứ? – Trong lúc mất bình tĩnh đã lỡ miệng nói ra câu đó làm ai cũng ngạc nhiên nhìn lại.
- Sao cơ? – Mai lấp bấp nói.
Ông quay lưng về phía mọi người, nói như ra lệnh:
- Hai đứa tuyệt đối không thể quen với nhau được.
- Tại sao? –Thiên gần như không giữ được bình tĩnh nữa, mẹ của Thiên sợ hãi níu tay của Thiên lại – Nếu ba không nói rõ ràng thì con không nghe theo đâu.
- Hai đứa… hai đứa là anh em.
…
Vèo
Chiếc xe càng tăng tốc khi qua khúc quanh.
Rầm
Bánh trước của chiếc xe va vào cục đá, mất đà, chiếc xe bay lên văng qua một bên. Mọi người xung quanh xúm lại coi sao. Được một lúc, Thiên lồm cồm bò dậy, bỏ cái mũ bảo hiểm ra, cười ngặt nghẽo trong nước mắt.
Ha ha… ha ha ha…
Đang lau bàn thờ, Mai dừng tay lại khi lau đến bài vị của mẹ mình. Cô cầm chiếc bài vị lên thầm thì:
- Lúc nhỏ, chúng ta thường phải chuyển nhà. Dù con đã vờ như không biết nhưng con biết rất rõ mọi người xung quanh luôn nhìn chúng ta bằng ánh mắt kỳ lạ. Họ không thích chúng ta. Họ bảo, họ bảo rằng: mẹ là người cướp chồng của người khác. Mẹ cũng không một lần biện hộ. Đến lúc chết, mẹ cũng không cho con biết câu chuyện của mẹ, cũng không mong con tìm ra cha…
Những giọt nước chảy trên bài vị của người mẹ xấu số, và những giọt nước ấy rơi xuống mỗi lúc một nhiều hơn.
- Con thương mẹ, con thương mẹ nên con luôn làm theo những gì mẹ muốn… nhưng… con hận, con hận người đàn ông đó.
Cô ôm chật bài vị của mẹ vào lòng, bưng mặt khóc nức nở.
.
.
.
- Mẹ à, sao mẹ lại có thể chịu đựng được đến giờ vậy? – Thiên lên tiếng hỏi: - Lúc trước, lâu lắm rồi, mẹ cứ khóc mãi, mẹ cũng không nói cho con biết tại sao mẹ khóc. Để làm mẹ và cha – người mà con tôn kính nhất được vui vẻ, con luôn cố gắng học tốt, nhưng sự cố gắng của con chẳng là gì cả, cha không hề chú ý đến.
…Cách đây vài năm, khi biết cha có người đàn bà khác bên ngoài, con ức lắm, con cũng chẳng làm được gì cả. Thế là, con sống buông thả, nếu con trở nên hư hỏng liệu cha có quan tâm và trở về với chúng ta không? Con ghét người đàn bà đó, con hận bà ta. Nhưng… con không hề biết rằng người phụ nữ đó cũng đã đau khổ đến chừng nào, con không biết gì cả. Con chỉ biết trách tất cả…
Nước mắt lại rơi ra.
Mẹ của Thiên đứng kề một bên, đặt tay lên vai con trai, nước mắt rơi xuống, không biết phải nói gì cả.
- Con đã hứa với Mai. – Thiên ngẩng mặt lên, lấy tay quệt nước mắt – Xem như không có gì xảy ra, con sẽ lại là đứa hư hỏng trước kia, Mai sẽ lại là Mai, đó có phải là cách giải quyết tốt không? Chỉ cần Mai chấp nhận, con sẽ…
Cuộc đua sắp bắt đầu.
Tiếng còi xe, tiếng lên ga vang lên ì xèo. Tối nay sẽ có một cuộc đua lớn.
- Này, cô gái, bên đó sắp đua xe đó, cô nên về sớm đi.
Bỏ ngoài tay lời cảnh báo của tên phóng viên, cô gái đó – Mai vẫn chăm chú dõi theo diễn biến của cuộc đua, tim đập lên từng hồi.
Hoét…
Cuối cùng, cuộc đua cũng bắt đầu, Mai đứng bật dậy, hai tay nắm chặt vào nhau, cắn chặt môi đến bật máu.
Đoàn đua đó có khoảng mười mấy người, ai cũng lao lên trước như những kẻ điên, không màng đến mạng sống của mình.
Trong bóng tối, chỉ còn thấy ánh đèn của những chiếc xe rượt đuổi nhau và tiếng reo hò réo gọi. Cô cũng không biết xe nào là xe của Thiên, mỗi lần có một chiếc xe phóng qua cô lại nhìn theo, cứ thế lần lượt từng chiếc, từng chiếc một chạy vụt qua chỗ cô đứng.
Đã xong một vòng chạy, nhưng xe của Thiên vẫn chưa thấy xuất hiện.
Đã có một chiếc xe gặp nạn.
Một thứ trước mắt dường như trở thành màu đen.
- Có tai nạn rồi, cô mau rời khỏi đây đi. – Tay phóng viên quay lại nói với cô gái mới gặp.
Hắn không thể biết nổi cái gì đang ở trước mắt hắn, hắn vừa kinh ngạc vừa có chút sợ hãi. Cô gái cười lên từng hồi như thoả chí, cười phát ra thành tiếng, còn nước mắt thì giàn giụa trên mặt.
- Ha ha ha… đáng lắm, đáng lắm. Thật là đáng kiếp mà…
Ha ha ha…
Trong sự hỗn loạn của đoàn đua và những kẻ tụ tập đứng xem, tiếng cười của cô gái xa lạ vang lên, như lấn áp tất cả trong tâm trí của tay phóng viên trẻ tuổi.
.
.
.
Trong suốt tang lễ của Thiên, Mai không hề xuất hiện.
Cô nấp phía xa nhìn theo, cảnh người người ra vào, cảnh người ta đưa chiếc áo quan của Thiên lên xe, chạy ra xa.
Khi chiếc xe đã chạy xa, cô lê từng bước ra đường, đứng ngây người ra nhìn chiếc xe khuất bóng.
- Con hãy đến sống với ba đi.
Lời đề nghị của người cha từ trên trời rơi xuống.
- Tại sao? Tôi với ông là gì mà đến sống cùng với ông?
- Thiên đã mất rồi, mẹ của Thiên cũng đã bỏ đi, giờ ba chỉ còn con thôi…
Liếc mắt nhìn sang “ba” của mình với thái độ khinh bỉ, Mai nói với giọng mỉa mai:
- Tôi đã hiểu lý do tại sao đến lúc chết mà mẹ của tôi vẫn không nói cho tôi biết ba của tôi là ai rồi.
Bất ngờ trước câu nói của Mai, ông nhìn ngỡ ngàng.
- Bởi vì ông không phải là ba. Ông không xứng đáng. Đồ hèn.
Ông không biện hộ, cúi mặt xuống. Mai lại tựa lưng vào tường, ngân nga:
- Tôi không có ba, tôi không có ba. Trước không có, giờ cũng không…
Tiếng chuông gió lại kêu tinh tang trước sân.
►Người đăng:
:Hàn Du
:
vào lúc
08:59
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)